Phân tích 14 câu đầu trong bài thơ Tây Tiến(hay nhất)

Quang Dũng ko chỉ là một thi sĩ, nhưng còn là một thi sĩ, tức là trong thơ ông có cả chất nhạc và chất nghệ thuật. Vì vậy, trong thơ Quang Dũng, người ta hay so sánh với nhạc trong thơ, và họa trong thơ là vì lẽ đó. Tây Tiến là những trang hoa đẹp nhất minh chứng cho điều đó, nhất là 14 câu thơ mở đầu. Hãy phân tích để làm sáng tỏ nhận định trên:

Phân tích 14 câu đầu trong bài thơ Tây Tiến

Tây Tiến mở ra bằng nỗi nhớ, nỗi nhớ khôn nguôi của xúc cảm và con tim được mô tả một cách lạ mắt và lạ lùng:

“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!

Nhớ núi, nhớ chơi vơi.

Sai Khao chở che cho đoàn quân mỏi mệt,

Mường Lát hoa về trong đêm “

[wpcc-script type=”rocketlazyloadscript” async src=”https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-2940752741914611″ crossorigin=”anonymous”]
[wpcc-script type=”rocketlazyloadscript”]

Vần “ơi” như mở ra khoảng lặng vô tận của nỗi nhớ, để gửi về phương xa, nỗi nhớ vô hình giờ đây như bật thành hình khối và vang vọng. Nhớ chơi vơi là bộc lộ của nỗi nhớ, dân gian ta có câu “nhớ người nào là sống lại, như đứng đống lửa như ngồi đống than”. “Chơi vơi” của Quang Dũng vừa như vọng lại nỗi nhớ, vừa vọng nỗi nhớ vào ko gian trùng điệp vô tận. Nỗi nhớ trải dài cả bài thơ, dẫn dắt người đọc vào những miền xúc cảm vô tận. Thơ là cội nguồn của xúc cảm, nên ở những câu thơ mở đầu này, Quang Dũng đã thổi vào tâm hồn người đọc nhịp nhạc vô tận, nhịp độ muôn thuở của lòng mình, để tìm thấy sự đồng điệu và khơi gợi sự đồng cảm. trong tâm trí của người đọc. Tiếp nối dòng chảy đấy, là những hình ảnh thơ thấm đẫm trong từng ý thơ. “Sương giăng đầy, hoa về”, câu từ gợi cảm giác mung lung, ma mị và như chứa đựng bao ko gian ko lời, có phải vì thế ko? Hoa về, bao liên tưởng, là hình ảnh của tự nhiên, hay tâm hồn lãng mạn, đa tình của những người lính đất Hà Thành đã chìm trong sương đêm khuya khoắt, câu thơ của Quang Dũng như đưa người đọc vào ranh giới của những có thể khắc phục được, điều ko thể khắc phục được, để rồi cứ mờ ảo, đậm nét khác, sau cảnh thơ mộng, trữ tình là hình ảnh tự nhiên dữ dội, hùng vĩ:

“Bước lên một khúc cua dốc,

Hẻo lánh rượu, súng thơm cả trời.

Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét

Buổi chiều, thác nước hùng vĩ ầm ầm,

Đêm Mường Hịch, hổ trêu người “

Những từ láy “ngòng ngoèo, sâu tun hút” như những nét chấm phá đã gợi tả toàn cảnh núi rừng hiểm trở, hoang vu, thăm thẳm. Từ “vòng quanh” gợi lên những khúc vòng quanh, khấp khểnh của trục đường. “Vực thẳm” gợi lên sự sâu thẳm, hiểm trở của chốn rừng thiêng nước độc. Tiếp theo, từ láy như vẽ nên cái mênh mông của rừng thiêng, cũng gợi cái se lạnh của đường rừng nhưng ở câu thơ tiếp theo, Quang Dũng lại bộc lộ “Đêm Mường Hịch cọp beo trêu người”. Tự nhiên hùng vĩ nhưng đầy hắc búa, ẩn chứa những loài động vật hoang dại, nguy hiểm như muốn thử thách bước chân của những người lính. Nhịp thơ nhanh, ngắn, gấp gáp như vẽ lên những chặng đường hành quân khấp khểnh, khấp khểnh nhưng cũng như đang tạo nên một bản nhạc với nhịp độ xuôi ngược trên trục đường người lính đã đi qua. Trên nền bức tranh tự nhiên hùng vĩ đấy, hiện lên hình ảnh người lính:

“Người bạn cẩu thả của tôi ko đi nữa

Ngã súng quên đời ”

Quang Dũng ở đây đã ko tránh né hiện thực nhưng tái tạo hiện thực chiến trường và những gian truân của người lính, nếu câu thơ trên gợi lên sự mỏi mệt, uể oải thì câu thơ thứ hai của câu thơ “quên đời” như thấy được sự dũng cảm, mang đậm khí phách của những người lính nơi đây. Giữa khó khăn, gian truân, anh vẫn luôn ung dung trong tư thế của một người lính Hà Nội, ko chỉ hiên ngang trước tự nhiên hùng vĩ, dữ dội, tàn khốc nhưng còn thả hồn mình vào vẻ đẹp thơ mộng của nơi đây:

“Nhớ Tây Tiến cơm bốc khói,

Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”

Giữa cái ko khí se lạnh, oi bức trên dưới là hình ảnh làn khói lam chiều của cuộc sống mộc mạc ấm áp, thân yêu của đồng bào miền núi. Đặc trưng ở đoạn thơ dưới đây, chất thơ lãng mạn và đa tình của Quang Dũng dường như đã mở ra ở hai chữ “em mùa”, vừa gợi lên sự trẻ trung, tươi mới, vừa có chút gì đó lãng mạn, tình tứ. bốn, ước mơ. Chính ranh giới và những nét đan xen, tương phản giữa hùng vĩ và thơ mộng đã làm cho 14 câu thơ đầu này của Quang Dũng thêm phần lạ mắt và thú vị.

Chỉ với 14 câu thơ mở đầu, nhưng tự nó, dường như đã đúc kết được nhiều điều về vẻ đẹp hồn thơ, phẩm chất thơ Quang Dũng vừa hào hùng nhưng cũng rất hào hoa, hào hoa.

Những bài viết liên quan:

    Đăng bởi: Trường Viện Nghiên Cứu Và Phát Triển Công Nghệ Giáo Dục

    #Phân #tích #câuđầu #trong #bài #thơ #Tây #Tiến #hay #nhất

    Related Posts

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *